Trang

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Chuyện lạ lắm cơ

    Mình bị tai nạn xe máy vỡ xương mắt cá và bị rách thịt ở cổ chân. Vết thương hở khá rộng và sâu (rách trơ xương ra) nên đau lắm. Cậu thanh niên tông xe vào mình và một cậu đi đường nữa bế mình vào bệnh viện đa khoa tỉnh cấp cứu. Sau khi chụp X-quang xác định vỡ mắt cá nhưng bác sĩ bảo phải điều trị vết thương hở trước bao giờ lành rồi thì mới mổ để xử lý phần xương được, nếu mổ ngay thì dịch bẩn từ vết thương hở chảy vào sẽ gây viêm xương. Mình đau
và sợ nữa, mấy chị em đồng nghiệp nghe tin mình bị nạn đã có mặt ngay sau đó, người nhà chú, bác, cô, dì đủ cả ai nhìn cái chân mình cũng sợ. Thôi thì trăm sự nhờ bác sỹ miễn sao khỏi là được... mình tin bác sỹ.
    Vì bị thương ở chân không đi lại được nên gia đình mình quyết định để mình nằm buồng bệnh tự chọn theo yêu cầu cho tiện sinh hoạt, giá 120 nghìn đồng/ngày/giường, phòng có 3 giường, có bình nóng lạnh, không có điều hòa, không có ti vi, không có tủ chứa đồ. Nằm viện chán mình bảo con mang máy tính đến để thỉnh thoảng đọc báo xem phim cho đỡ buồn, một hôm cô y tá vào thấy mình đang cắm sạc máy tính thì bảo "ở đây không được cắm sạc máy tính đâu vì như thế sẽ rất tốn điện khoa phải trả bù tiền diện thì chết". Mình liền rút sạc ngay và thấy... lạ quá!!!
    Một chị nằm cùng phòng với mình bị tai nạn lao động, chị ấy bị vướng búi tóc vào tời kéo cát nên bị lột hết tóc, đầu trụi húi thế mà không bị bong mảng da nào mới lạ chứ, chị ấy vào trước mình 2 hôm và đến ngày thứ tư thì đầu của chị ấy phồng lên lùng bùng như quả bóng bay trẻ con cho nước vào nghịch. Chị ấy đau không nằm được chỉ ngồi thôi chồng con chị ấy chạy đi tìm bác sỹ (lúc đó là 2 giờ sáng) nhưng chỉ thấy một cô y tá vào đưa cho thuốc ngủ và thuốc giảm đau. Đên 7 giờ 30 sau khi giao ban xong mới có bác sỹ đến khám. Bác sỹ 1 nói "mổ". 2 giờ chiều bác sỹ 2 tới mang theo xi - lanh bảo người nhà chị cầm chậu hứng và bác sỹ dùng xi - lanh hút dịch trên đầu chị.ra phụt xuống chậu - người nhà chị nhìn thấy máu thì choáng, mặt tái mét bỏ chậu chạy sang giường mình lăn dùng ra, bác sỹ kêu "hút đau tay quá thôi thế tạm ổn rồi". Chị có vẻ dễ chịu năm xuống được và ngủ... đến sáng hôm sau lại tiếp tục đau như hôm trước, hôm nay bác sỹ 2 khám, bác sỹ bảo người nhà đi mua chiếc xi - lanh to ở quầy dịch vụ và hút giống hôm trước. Lần này hút dễ dàng không thấy đau tay nữa bác sỹ bảo "Hôm qua xi - lanh bé quá không hút được hết thảo nào cứ thấy đau tay". Hỏi "thế có phải mổ nữa không" - Trả lời "không". Chiều bác sỹ 1 đi thăm bệnh sờ nắn đầu chị một lúc rồi bảo "gia đình chuẩn bị cho bệnh nhân truyền máu để sáng mai mổ nhé". Chị sẵn sàng, gọi điện về nhà thêm chồng và em gái xuống. Hộ lý vào giúp chị làm vệ sinh cá nhân (tắm, lau rửa đầu) trước khi truyền máu. Cả đêm chị không ngủ được phần vì đau phần vì hồi hộp đợi sáng lên bàn mổ. Đầu giờ buổi sáng bác sỹ 2 đến nói có một chiếc máy rất đắt tiền, những 280 triệu cơ gia đình phải thuê giá 350 nghìn một ngày và phải đi mua một cái khóa dây để khoa máy vào thành giường đề phòng mất trộm, dùng chiếc máy hút này rất hiệu quả chỉ 5 ngày là khỏi... Hỏi "thế không mổ nữa à" - Trả lời "không". chồng chị chạy đi làm thủ tục và đặt tiền cọc thuê máy ngay, một lúc sau bê máy về cắm điện chạy vo vo.... lạ quá!!!
    Cái chân của mình bị khâu hơn 2 chục mũi đến ngày thứ 3 mới thấy y tá thay băng cho, khi cởi băng bác sỹ ngó chừng 10 giây và bảo "tốt". Sau đó cách 1 ngày không thấy thay băng mình bảo cô y tá "em ơi tí nữa quay lại thay băng hộ chị với nhé"... không thấy nói gì... chắc đông bệnh nhân quá nên cô ấy không nghe rõ. Chiều bác sỹ đến mình chưa kịp hỏi thì bác sỹ bảo "không phải ngày nào cùng thay băng là tốt đâu nhé, chúng tôi đẫ có một công trình nghiên cứu là không thay băng....". Hôm sau em gái mình bảo chân mình có mùi khó chịu nên đi tìm bác sỹ đòi thay băng, bác sỹ đi cùng y tá vào, y tá mở băng ra bác sỹ nhăn mặt "cái chân này kinh lắm chứ không phải vừa đâu", mình nhìn thấy vết thương tím bầm nên sợ hỏi "có phải chỗ thịt này bị hoại tử không" - Trả lời "phải, chúng tôi đang cố gắng xem nó thế nào".... lạ quá!!!
    Chồng của cô bạn dạy cùng mình làm ở một bệnh viện của quân đội (viện 91) nói với cô ấy là phải bảo mình chuyển về bệnh viện của anh ấy ngay chứ để hơn 10 ngày rồi chắc chắn là xương của mình sẽ tự can rồi mà là can lệch sau nay xử lý là mệt đấy mình nghe theo xin chuyển về bệnh viện 91. Vừa về đên nơi các bác sỹ quân đội tháo băng ra xem và bảo "lẽ ra em chỉ sơ cứu ở đó thôi rồi về đây ngay bọn anh sẽ xử lý cho em cả 2 vết thương liền một lúc chứ làm gì có chuyện để lành vết thương ngoài rồi mới mổ xương, thật phí mất hơn 10 ngày đau đớn" rôi mình lên bàn mổ ngay chiều hôm đó... lạ quá!!!
    Lần đầu tiên phải nằm viên, lúc sinh con mình sinh dễ nên vào tối hôm trước trưa hôm sau đã được về rồi nên không thấy có gì lạ cả, lần này phải năm viện lâu mình thấy có nhiều chuyện lạ quá mà cho đến bây giờ mình vẫn chưa thể hiểu được.

1 nhận xét:

Tamk86 nói...

Em à, bị tai nạn đau thế mà chả ai báo cho chị cả. chị mới biết trang của em nên vào đọc thì mới biết, khổ thân em quá. Bây giờ thế nào rồi hả em, em đã hoàn toàn bình phục chưa. Những chuyện lạ như thế này thì ở đâu cũng có em a.
Chúc em nhanh bình phục và lại vui vẻ như xưa.