Chiều cuối năm lạnh cắt da cắt thịt, từng đợt gió quất vào mặt người ta như những mũi kim châm giá buốt. Gã ngồi thu lu trong góc chiếc xe ba bánh chở rác của chị lao công có khuôn mặt khắc khổ bởi chứng đau thần kinh quanh năm hành hạ và bởi lão chồng nghiện rượu của chị chả có mấy lúc tỉnh để nhận ra chị đang rất đau.
- Tôi là Chổi - Gã lại chực gào lên khi chị lao công ném mạnh mấy cái bịch nilon chứa đầy những thứ tạp nham đã bốc mùi vào chỗ gã nhưng rồi gã lại thôi vì có ích gì cơ chứ. Gã đã gào khóc thảm thiết suốt một đêm bên chân cái cột điện ở đầu ngõ ấy rồi, nhưng... hỡi ôi, tiếng kêu gào của gã đã rơi và chìm nghỉm vào thinh không giá buốt. Lũ chuột khốn kiếp, hôi rình đã chạy lại trêu ngươi gã, chúng nhe những cái nanh trắng ởn trên bộ mặt đểu giả chọc tức gã. chúng cố tình đú đởn với nhau rồi chí chóe và giả vờ du đấy nhau ngã vào người gã làm mấy lần gã suýt rơi xuống cái rãnh nước đen ngòm bên cạnh.
- Ta là Chổi - Gã bất giác cười khi nghĩ "ta là Chổi" và gã nhớ lại thời trai tráng oanh liệt của mình.
Ngày ấy, khi mới được cô chủ đưa về gã lực lưỡng lắm, cơ bắp, gân cốt rắn chắc tràn đầy sinh lực và còn điển trai nữa chứ, chả thế mà vừa theo cô chủ về tới nơi gã đã xắn tay lên đánh bay ụ mối trong góc kho chứa đồ của cô chủ. Rồi tiện tay gã dẹp luôn trận đồ bát quái của bọn nhện giăng kín khắp các góc nhà. Gã làm việc không biết mệt mỏi, sáng nào cũng vậy sau mấy cái vươn vai chào buổi sáng gã bắt đầu công việc của mình, hăng say và mẫn cán gã quét sạch lũ rác rưởi gã quyết làm hài lòng cô chủ xinh đẹp bằng cách không để một cọng rác nào có thể nhởn nhơ trong nhà. Mà gã ghét cái lũ rác rưởi ấy đến thế, gã thường nguyền rủa chúng là cái lũ thối tha vô dụng, lũ ...rác rưởi. và rồi gã suy ngẫm "không biết từ đâu ra mà lắm rác rưởi thế?". Gã thầm phân tích về nguồn gốc và mức độ bẩn thỉu của từng loại rác. Ngày lại ngày gã làm việc và gã ngẫm nghĩ... và cũng đã có lần gã nghĩ "không khéo mình lại trở thành triết gia", gã định bụng sẽ viết một cái gì đó để đời về Rác.
Ngày tháng qua đi, mùa hè qua đi, thu se lạnh gã bỗng rùng mình và hình như có một sợi gân nào đó chùng xuống, cơ bắp hình như nhão ra. Đông về lạnh giá gã bắt đầu cảm thấy những cơn đau, lúc đầu chỉ như mơ hồ càng về sau càng rõ dần và gã đau đớn thực sự kể từ cái đêm gã đang miên man suy nghĩ về loài rác không để ý cô chủ đi qua nên không tránh, gã đã ngáng đường làm cô suýt ngã, cô chủ nổi cáu ném mạnh gã vào xó gầm cầu thang làm gã đau ê ẩm khắp mình mẩy. Từ đó gã cứ yếu dần, yếu dần. Vẫn biết rằng cuộc đời "sinh, lão, bệnh, tử" là lẽ thường tình chả có gì phải lo lắng. Gã rất hài lòng về gã vì trọn một cuộc đời gã đã góp phần quét bao rác rưởi đem lại thơm tho sạch sẽ cho đời, chỉ còn một việc chưa xong đó là "cái gì đó để đời" của gã chưa được bắt đầu.
Gã đâu có ngờ sự thật phũ phàng đã kết thúc cuộc đời gã sớm đến vậy, đang miên man với những ý nghĩ "triết gia" của mình trong góc nhà thì chợt ... uỵch... một gã chổi mới nhẩy vào thay chỗ gã, to con, lực lưỡng, săn gân cốt.
- Tôi là Chổi - gã đã gào lên như thế khi cô chủ xinh đẹp lạnh lùng mang gã cùng mấy túi nilon rác ra vứt ở chân cái cột điện đầu ngõ. như không nghe thấy cô chủ vội vã quay gót để tránh cái lạnh dưới 10 độ. Gã đã gào khóc một đêm như thế và không thể chịu đựng được cái cảm giác phải sống chung với lũ rác rưởi.
Chiếc xe của chị lao công lắc lư theo mỗi nhịp chân chị bước và mỗi nhịp lắc lư như vậy gã lại càng bị lèn chặt hơn bởi đủ loại rác rưởi chất lên đầu, lên lưng gã. Gã chỉ còn có thể rên được khe khẽ "Tôi là chổi".
- Tôi là Chổi - Gã lại chực gào lên khi chị lao công ném mạnh mấy cái bịch nilon chứa đầy những thứ tạp nham đã bốc mùi vào chỗ gã nhưng rồi gã lại thôi vì có ích gì cơ chứ. Gã đã gào khóc thảm thiết suốt một đêm bên chân cái cột điện ở đầu ngõ ấy rồi, nhưng... hỡi ôi, tiếng kêu gào của gã đã rơi và chìm nghỉm vào thinh không giá buốt. Lũ chuột khốn kiếp, hôi rình đã chạy lại trêu ngươi gã, chúng nhe những cái nanh trắng ởn trên bộ mặt đểu giả chọc tức gã. chúng cố tình đú đởn với nhau rồi chí chóe và giả vờ du đấy nhau ngã vào người gã làm mấy lần gã suýt rơi xuống cái rãnh nước đen ngòm bên cạnh.
- Ta là Chổi - Gã bất giác cười khi nghĩ "ta là Chổi" và gã nhớ lại thời trai tráng oanh liệt của mình.
Ngày ấy, khi mới được cô chủ đưa về gã lực lưỡng lắm, cơ bắp, gân cốt rắn chắc tràn đầy sinh lực và còn điển trai nữa chứ, chả thế mà vừa theo cô chủ về tới nơi gã đã xắn tay lên đánh bay ụ mối trong góc kho chứa đồ của cô chủ. Rồi tiện tay gã dẹp luôn trận đồ bát quái của bọn nhện giăng kín khắp các góc nhà. Gã làm việc không biết mệt mỏi, sáng nào cũng vậy sau mấy cái vươn vai chào buổi sáng gã bắt đầu công việc của mình, hăng say và mẫn cán gã quét sạch lũ rác rưởi gã quyết làm hài lòng cô chủ xinh đẹp bằng cách không để một cọng rác nào có thể nhởn nhơ trong nhà. Mà gã ghét cái lũ rác rưởi ấy đến thế, gã thường nguyền rủa chúng là cái lũ thối tha vô dụng, lũ ...rác rưởi. và rồi gã suy ngẫm "không biết từ đâu ra mà lắm rác rưởi thế?". Gã thầm phân tích về nguồn gốc và mức độ bẩn thỉu của từng loại rác. Ngày lại ngày gã làm việc và gã ngẫm nghĩ... và cũng đã có lần gã nghĩ "không khéo mình lại trở thành triết gia", gã định bụng sẽ viết một cái gì đó để đời về Rác.
Ngày tháng qua đi, mùa hè qua đi, thu se lạnh gã bỗng rùng mình và hình như có một sợi gân nào đó chùng xuống, cơ bắp hình như nhão ra. Đông về lạnh giá gã bắt đầu cảm thấy những cơn đau, lúc đầu chỉ như mơ hồ càng về sau càng rõ dần và gã đau đớn thực sự kể từ cái đêm gã đang miên man suy nghĩ về loài rác không để ý cô chủ đi qua nên không tránh, gã đã ngáng đường làm cô suýt ngã, cô chủ nổi cáu ném mạnh gã vào xó gầm cầu thang làm gã đau ê ẩm khắp mình mẩy. Từ đó gã cứ yếu dần, yếu dần. Vẫn biết rằng cuộc đời "sinh, lão, bệnh, tử" là lẽ thường tình chả có gì phải lo lắng. Gã rất hài lòng về gã vì trọn một cuộc đời gã đã góp phần quét bao rác rưởi đem lại thơm tho sạch sẽ cho đời, chỉ còn một việc chưa xong đó là "cái gì đó để đời" của gã chưa được bắt đầu.
Gã đâu có ngờ sự thật phũ phàng đã kết thúc cuộc đời gã sớm đến vậy, đang miên man với những ý nghĩ "triết gia" của mình trong góc nhà thì chợt ... uỵch... một gã chổi mới nhẩy vào thay chỗ gã, to con, lực lưỡng, săn gân cốt.
- Tôi là Chổi - gã đã gào lên như thế khi cô chủ xinh đẹp lạnh lùng mang gã cùng mấy túi nilon rác ra vứt ở chân cái cột điện đầu ngõ. như không nghe thấy cô chủ vội vã quay gót để tránh cái lạnh dưới 10 độ. Gã đã gào khóc một đêm như thế và không thể chịu đựng được cái cảm giác phải sống chung với lũ rác rưởi.
Chiếc xe của chị lao công lắc lư theo mỗi nhịp chân chị bước và mỗi nhịp lắc lư như vậy gã lại càng bị lèn chặt hơn bởi đủ loại rác rưởi chất lên đầu, lên lưng gã. Gã chỉ còn có thể rên được khe khẽ "Tôi là chổi".
(Hải Dương, đêm cuối năm 2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét